Tôi không tưởng tượng nổi chỉ vì muốn gây ấn tượng cho gia đình bạn trai mà tôi phải chịu kết cục cả đời không thể quên ngay trong ngày đầu tiên ra mắt.
Tôi tên Minh 25 tuổi quê Thanh Hoá. Tôi và anh yêu nhau 2 năm khi cả hai đều có công việc ổn định và một thu nhập khá tốt.
Anh tên Trường, ở Hà Nội, là con một trong một gia đình có bố mẹ đều là công chức về hưu.
Thấy anh là người đàn ông có chí tiến thủ, nghiêm túc trong công việc và đặc biệt khá yêu chiều nên tôi xác định anh sẽ là chồng trong tương lai của mình.
Năm nay khi anh đã sát ngưỡng 30, anh đề nghị tôi về ra mắt bố mẹ anh trước, sau đó về nhà tôi chơi cho biết nhà rồi tính dần đến chuyện cưới xin.
Lại vào đúng dịp Trung thu cận kề, để tạo ấn tượng trong mắt gia đình anh tôi quyết định tự làm bánh nướng để tặng hai bác.
Vì chẳng phải "gái đảm" gì nên tôi quyết định lên mạng học hỏi thật kỹ một lượt từ hội nhóm trên Facebook rồi video trên Youtube và cả Tiktok nữa.
Bỏ ra gần 1 triệu đồng từ dụng cụ làm bánh, nguyên liệu, 4 ngày cuối tuần và sau 6 - 7 mẻ nướng hỏng tôi mới được thành phẩm là 9 cái bánh nướng ưng ý.
Hôm về nhà anh chơi, hai bác đón tôi bằng nụ cười niềm nở, bố anh luôn vui vẻ hỏa nhã, mẹ anh vô cùng niềm nở.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho đến lúc sau bữa ăn, mẹ anh gợi ý bỏ bánh trung thu và hoa quả ra ăn.
Ngay khi mở hộp bánh ra mặt bố anh xám xịt lại và nói: "Thấy cái hộp đẹp cứ tưởng phải là bánh trung thu có danh tiêng chứ hóa ra lại là bánh gia công à?".
Tôi cố gắng giải thích bánh do tự tay tôi làm và chọn nguyên liệu rất đảm bảo thế là mọi người cười gượng trong sự ngượng ngùng của tôi.
Lúc đó, bố anh từ chối khéo vì bác bảo bị bệnh tiểu đường không ăn được ngọt, chỉ có mẹ anh ăn 3 miếng, anh ăn 1 miếng còn tôi do ngửi mùi bánh trung thu quá nhiều nên không muốn ăn nữa.
Đêm hôm đó, khi tôi vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại reo liên hồi khiên tôi bừng tỉnh.
Trong điện thoại, giọng anh hối hả báo tin mẹ anh vừa nhập viện. Không suy nghĩ nhiều, tôi tức tốc chạy vào đến đôi dép còn đi nhầm ấy vậy mà vừa vào đến cửa phòng bệnh, tôi tái mặt với câu nói của bố anh.
Ông liên tục trì triết: "Biết là bánh không đảm bảo rồi thì đừng có mà ăn, nó còn chẳng dám ăn nó đem đến hại nhà mình, con bé đấy đến đây tôi phải chửi cho nó một trận...". Lúc này tôi thấy anh chỉ cúi gằm mặt xuống.
Tiếng mắng chửi của bố anh khiến chân tay tôi bủn rủn, người như chết lặng. Vậy là tôi quyết định quay người đi thẳng về nhà, tôi không dám tưởng tượng ra nếu mình bước chân vào căn phòng đó thì sẽ đối mặt với họ như thế nào nữa.
Cả đêm hôm đó tôi nằm khóc ướt sũng gối, tôi biết tất cả đều là do lỗi của mình nhưng không đáng để bị mắng chửi thậm tệ như thế. Vậy là mối tình của tôi và anh cứ thế mà chấm dứt sao?
Ngần ấy năm yêu nhau để rồi chia tay chỉ vì vậy tôi thật không cam tâm. Liệu tôi có nên đến nhà anh xin được tha thứ và bồi thường khoản viện phí cho bác gái không?